I. Đọc kĩ bài:
- Đọc nhiều lần bài văn, nhớ kĩ nhân vật chính và các hình ảnh, chi tiết nổi bật.
- Đọc với giọng kể chuyện chậm rãi, linh hoạt, phù hợp với diễn biến câu chuyện.
- Chú ý các từ ngữ khó phát âm: cụ Ún, đau quặn, lắm lúc, đau nặng, khẩn khoản, nể lời, quằn quại-
II. Tóm tắt nội dung:
Phê phán những cách nghĩ, cách làm lạc hậu, mê tín dị đoan; giúp mọi người hiểu rằng cúng bái không thể chữa khỏi bệnh tật; chỉ có khoa học và bệnh viện mới có khả năng làm được điều đó.
II. Gợi ý trả lời câu hỏi:
1. Cụ Ún làm nghề gì?
Cụ Ún làm nghề thầy cúng.
2. Khi mắc bệnh, cụ đã tự chữa bằng cách nào? Kết quả ra sao?
Cụ cho các học trò theo nghề cúng bái đến cúng cho mình, nhưng bệnh tình không thuyên giảm.
3. Vì sao bị sỏi thận mà cụ không chịu mổ, trốn bệnh viện về nhà?
Vì cụ Ún sợ mổ, lại không tin bác sĩ người Kinh bắt được con ma người Thái.
4. Nhờ đâu cụ Ún khỏi bệnh? Câu nói cuối bài giúp em hiểu cụ Ún đã thay đổi cách nghĩ như thế nào?
- Nhờ bác sĩ và y tá đã tìm đến tận nhà thuyết phục cụ Ún trở lại bệnh viện và mổ lấy sỏi thận ra cho cụ.
- Cụ Ún đã hiểu nghề thầy cúng không thể chữa khỏi bệnh, chỉ có khoa học và các bác sĩ mới làm được việc đó.
IV. Thực hành - Luyện tập:
1/ Đọc lại nhiều lần câu chuyện.
2/ Kể lại bài Thầy cúng đi bệnh viện theo lời của cụ Ún.
* Tham khảo bài viết dưới đây:
Tôi làm nghề thầy cúng đã lâu năm, khắp làng xa bản gần, nhà nào có người ốm cũng nhờ tôi đến cúng để đuổi tà ma. Nhiều người tôn tôi làm thầy, cắp sách theo tôi học nghề cúng bái.
Vậy mà gần một năm nay, chẳng hiểu cái ma nào làm cho tôi ốm. Bụng tôi đau quặn, lắm lúc tưởng như có con dao cứa mạnh vào từng khúc ruột. Các học trò của tôi đã nhiều lần cúng cho thầy mà bệnh tình của tôi vẫn không thuyên giảm.
Thấy tôi ngày càng đau nặng, con trai tôi khẩn khoản xin đưa tôi đi bệnh viện. Nó nói mãi, nể lời, tôi mới chịu đi.
Bác sĩ khám xong bảo tôi bị sỏi thận, phải mổ lấy sỏi ra. Tôi sợ lắm! Hơn nữa, tôi không tin là bác sĩ người Kinh bắt được con ma người Thái. Thế là tôi trốn về nhà. Nhưng về đến nhà, tôi lại lên cơn đau quằn quại. Tôi bắt con trai đến mời thầy Vui là học trò giỏi nhất của tôi đến cúng trừ ma. Cúng suốt một ngày đêm mà bệnh vẫn không lui.
Sáng hôm sau, con trai tôi báo với tôi rằng có hai người mặc áo trắng tất tả phi ngựa đến bản. Hoá ra họ là bác sĩ và y tá bệnh viện đi tìm tôi. Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau, lập tức tôi thấy đỡ liền. Ngồi bên giường, bác sĩ nắm tay tôi, ôn tồn giải thích. Tôi đồng ý để gia đình đưa trở lại bệnh viện.
Nửa tháng sau, tôi khỏi bệnh. Về nhà, tôi nói với bà con rằng cúng bái không thể chữa khỏi bệnh. Khi ốm đau phải đến bệnh viện để các bác sĩ phát hiện nguyên nhân căn bệnh và chữa trị sớm.
Nghề thầy cúng là nghề mê tín dị đoan, không những không giúp ích gì cho con người mà còn có thể gây tai hoạ. Nếu người bệnh tin tưởng mù quáng vào cúng bái, không chịu đến bệnh viện để chữa trị kịp thời thì dễ dẫn đến mất mạng. Từ nay, tôi dứt khoát bỏ nghề thầy cúng. Bà con ốm đau nên đi bệnh viện.