BÀI LÀM
Bức ảnh phong cảnh Huế mà Hoàng Cúc gửi tặng Hàn Mặc Tử có mấy lời như sau: “Túc hạ có được khỏe không? Bao giờ túc hạ thư thả mời túc hạ về Vĩ Dạ chơi”. Từ đó có thể hiểu “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?” là câu hỏi nhưng lại gợi cảm giác như lời trách nhẹ nhàng và cũng là lời mời gọi thật tha thiết, dễ thương của cô gái thôn Vĩ với nhà thơ, hay đấy cũng là lời nhà thơ tự trách, tự hỏi mình, là ước ao thầm kín của người đi xa muốn được về lại thôn Vĩ. Vì có lời mời của cô gái thôn Vĩ, vì ước ao được về thôn Vĩ nên nhà thơ mới có cảm nghĩ mình sẽ là khách thôn Vĩ. Như vậy nhân vật “anh” trong câu mở đầu và nhân vật “khách” trong câu “Mơ khách đường xa, khách đường xa” tưởng là hai nhưng thực ra chỉ là một, đó là Hàn Mặc Tử với bao nỗi luyến tiếc, xót xa: do bệnh tật hiểm nghèo, và có thể, do cả mặc cảm về tình người, về tình yêu, mãi mãi nhà thơ chỉ là người khách quá xa xôi, hơn thế chỉ là người khách trong mơ mà thôi.