BÀI LÀM

Trong các nhà thơ mới, Nguyễn Bính được xem là tiếng thơ “quen nhất”, vì thơ ông vừa là tiếng nói của thời đại mới lại vừa như đã có sẵn đâu đó trong dân gian bao đời rồi. Nói cách khác, Nguyễn Bính đã tích hợp và phát huy một cách xuất sắc những truyền thống dân gian trong sáng tạo thơ mới. Người ta vẫn thấy, trong dòng “thơ quê” của thời ấy, nếu Anh Thơ thạo về cảnh quê, Đoàn Văn Cừ giỏi về nếp thơ, Bàng Bá Lân nghiêng về đời quê, thì Nguyễn Bính lại đậm về hồn quê. Dù biết về những cảnh sắc hương thôn hay những mảnh đời lỡ dở, về những mối duyên quê hay những tấm hình quê, về cố nhân hay cố hương, về quê nhà hay quê người,... đâu ông cũng làm dấy lên được hồn quê. Hồn quê ấy là sự hòa điệu của nhiều yếu tố thuộc cả nội dung và hình thức, nhưng nổi bật vẫn là sự hòa quyện giữa giọng điệu quê với lối nói quê và lời quê.