Buổi chiều đạp xe trên đường Hòa Bình của TP Cần Thơ, nhìn lên mấy gốc sao bên đường đã thấy chi chít bông. Những cánh sao rũ xuống như những cánh chim ve vẩy, đong đưa một màu xanh non mát dịu. Giật mình nhớ ra: đã đến mùa sao rồi! It hôm nữa thôi, cùng với những cơn mưa đầu mùa, những cánh sao sẽ ngả màu vàng rồi buông mình xoay tít trên không khi từng cơn gió mạnh thổi qua. Như một trận mưa bông sao! Ừ, như một trận mưa bông sao.

Thật ra, như lời mẹ tôi giải thích những ngày tuổi nhỏ, những cánh sao quay tít như những bông vụ kia chẳng phải là bông đâu. Chúng là trái của những bông sao đã rụng xuống đường từ trước rồi. Đó là những cánh hoa thật sự, nhỏ xíu, rực vàng đã rơi đầy đường để cho từng trái sao này kết tụ trên cành. Những người lớn đi ngang qua ít ai để ý, chỉ nghe thoang thoảng một mùi hương. Chỉ lũ trẻ con như chúng tôi ngày xưa mới tỉ mỉ đi lượm từng chút, từng chút, bỏ hoa vào chiếc rổ nhỏ để tối về nhà ngồi xâu lại từng vòng hoa làm chuỗi tròng vào cổ như một món trang sức diệu kỳ của một nàng công chúa cao sang nào đó.

Tôi đạp xe thật chậm, thật chậm. Hình bóng của mẹ tôi dường như thấp thoáng ở cuối đường. Ở thành phố này, rất nhiều con đường mát rượi bóng mát của những cành sao. Có những gốc sao còn cao tuổi hơn tôi rất nhiều. Và cái con bé là tôi ngày nào thường được mẹ dẫn đi lượm từng cánh sao nhỏ mỗi độ vào mùa để xâu chuỗi kia vẫn còn nghe thơm ngát hương thơm của những đêm nào xa hút. Hai mẹ con thường đi về phía cuối con đường nhà tôi ở, tận mé sông. Buổi chiều gió mạnh, những cành lá sao rơi lả tả đầy mặt đường, có thể hốt đầy từng bụm tay nên mẹ tôi cứ phải nhắc: “Coi chừng bụi bặm đó con. Nhặt từng bông thôi!”.

Có lúc, cúi xuống hoài mỏi cổ quá hai mẹ con lại ngẩng đầu lên nhìn trời. Thường vào mùa này bao giờ cũng có vài cánh diều bay lững lờ trên cao. Gió càng thổi lộng, những đuôi diều càng uốn lượn và tâm hồn thơ trẻ của tôi cũng uốn lượn bay bổng như vậy.

Mà đã hết đâu! Khi những ngôi sao chổi đã biến mất trên mặt đường thì từng trái bông vụ này lại chuẩn bị khô vàng, trao tặng tôi một trò vui mới. Những cánh sao cứ quay tít, những cái búng tay trên trời, niềm vui nở òa trong tiếng cười nắc nẻ. Hai mẹ con lại thi nhau coi ai búng cao hơn, những con bông vụ nào quay nhanh hơn, lâu hơn. Sao mà nhớ lạ nhớ lùng những ngày tháng ấy.

Chiều nay, những chùm trái sao lại chi chít, mơn mởn xanh trên cành, lấn át cả màu xanh sẫm của lá. Không mấy chốc, cả cây, cành kia sẽ vàng rực, rồi vàng nâu. Và... lại những cánh sao khô vàng rơi xuống, rơi xuống như những cánh chim bay đầy trời. Để rồi sau vài vòng quay tròn, bay lượn theo gió, chúng sẽ nằm im trên mặt đường, rã rời, chết lịm. Và sáng mai, những công nhân xe rác sẽ đi qua... Sao không còn thấy những bà mẹ dẫn con đi nhặt bông sao trong chiều? Sao không thấy ai đó tung lên từng trái sao như những con bông vụ quay tít trong bầu trời lộng gió? Có chăng chỉ là những trận mưa bông sao xanh mướt kỷ niệm một tuổi nào xa...