ĐỀ BÀI: Kể về một việc làm tốt của bạn em.

* Gợi ý

1. Em chọn người bạn nào đã làm việc tốt để kể?

- Bạn cùng lớp, trường.

- Bạn cùng làng, phố, khu tập thể.

2. Em kể về việc làm tốt nào của bạn?

- Giúp đỡ bạn học tập tiến bộ.

- Giúp đỡ người già.

- Cứu bạn thoát hiểm.

- Từ vượt khó vươn lên để học giỏi.

3. Bạn em đã làm việc tốt đó như thế nào?

- Hoàn cảnh, tình huống dẫn đến việc làm của bạn.

- Suy nghĩ, hành động, lời nói cụ thể của bạn.

- Kết quả việc làm của bạn.

4. Trao đổi với các bạn cảm nghĩ của em về việc làm tốt của bạn em.

* Tham khảo các bài viết dưới đây:

ĐỀ 1: Hãy kể về một người bạn mà em yêu mến.

1. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Tên bạn ấy là gì?

- Nêu lí do khiến em yêu mến bạn.

2. Thân bài:

* Kể về những phẩm chất tốt đẹp của bạn:

- Chăm chỉ.

- Học giỏi.

- Tận tình giúp đỡ bạn bè.

- Chịu khó học hỏi, thích tìm hiểu, quan sát.

- Tự giác giúp đỡ bố mẹ.

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Bạn là tấm gương tốt cho em noi theo.

- Bạn đã đi xa, em sẽ thường xuyên viết thư thăm hỏi để bạn vui.

II. BÀI LÀM

Tôi buồn đến thẫn thờ khi chiếc xe chở các gia đình công nhân xây dựng vào Yaly bắt đầu chuyển bánh. Tâm, người bạn thân nhất của tôi đã theo bố mẹ đến công trường mới. Thế là từ ngày mai, tôi phải đi học một mình, làm bài một mình và chơi một mình. Tôi không thể tưởng tượng được nếu thiếu vắng Tâm, cuộc sống của tôi sẽ như thế nào?

Chúng tôi cùng lớn lên trên công trường thuỷ điện sông Đà. Cảnh nhà hai đứa khác nhau. Là con út nên tôi được chiều chuộng. Còn Tâm là anh của hai đứa em nhỏ nên vất vả hơn tôi nhiều.

Sáng sớm, khi tôi còn cuộn tròn trong chăn thì Tâm đã thức dậy, quét dọn nhà cửa, cho gà ăn rồi cùng bố tưới rau. Bao nhiêu là việc, thế mà Tâm chưa bao giờ đi học muộn. Còn tôi, nhiều hôm nghe Tâm gọi là vơ vội cặp sách rồi chạy theo, không kịp ăn sáng.

Bận bịu như thế nhưng Tâm vẫn học rất giỏi. Năm nào Tâm cũng đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc; còn tôi cố gắng lắm cũng chỉ được loại khá. Nhiều tiết Toán, nghe thầy giảng tôi chưa hiểu, Tâm kiên nhẫn giải thích cho tới lúc tôi thật hiểu lí thuyết và biết vận dụng vào làm bài tập mới thôi. Nghe Tâm say sưa nói, tôi nghĩ sau này, bạn ấy làm thầy giáo chắc là hợp nhất.

Môn Tiếng Việt Tâm cũng giỏi hơn tôi. Mỗi lần làm bài, Tâm đọc đề rất kĩ, làm dàn ý cẩn thận rồi mới viết. Còn tôi cứ loay hoay mãi bởi vì tôi có để ý quan sát với suy nghĩ, nhận xét gì đâu cơ chứ! Chiều đến, hai đứa cùng đi lên đập chơi, tôi chỉ thích chạy lăng quăng đây đó rồi lấy đá ném thia lia xuống mặt nước. Tôi chẳng biết Tâm nhìn gì, nghĩ gì. Chỉ đến khi làm bài thi cuối học kì I tôi mới rõ. Bài văn tả cảnh công trường của Tâm được điểm cao nhất lớp. Tâm so sánh hàng cột điện 500 ki-lô-vôn như những chàng lực sĩ khổng lồ, từng đoàn xe Benla bên sườn đồi trông như đàn trâu mộng và dãy cần cẩu giống những chú hươu cao cổ châu Phi.

Sau khi xây dựng xong Nhà máy thuỷ điện Hoà Bình, bố Tâm cùng gia đình theo công ty, chuẩn bị lên đường đến công trường mới.

Hôm nay, Tâm đã đi xa thật rồi. Cầm cuốn sổ nhỏ của Tâm tặng trước lúc chia tay, tôi cảm thấy cay cay nơi khoé mắt. Có lẽ tôi phải viết thư ngay cho Tâm để khi vào đến Yaly, Tâm vẫn cảm thấy có bạn bè thân yêu bên cạnh và biết rằng tôi luôn nhớ đến Tâm.

ĐỀ 2: Em hãy kể về người bạn thân thiết nhất.

I. DÀN Ý

1. Mở bài:

* Giới thiệu chung:

- Tên bạn là gì? (Ví dụ: Bạn Oanh.)

- Quan hệ với em như thế nào? (Là bạn thân, gắn bó với nhau đã hai năm.)

2. Thân bài:

• Kể về người bạn ấy:

- Trong lớp, có bạn trai tên Hùng hay cậy khoẻ bắt nạt các bạn khác.

- Thấy Oanh là học sinh mới chuyển đến, dáng người nhỏ bé nên Hùng định bắt nạt.

- Mấy bạn nam khuyên nhủ nhưng Hùng không nghe.

- Oanh dùng thế võ đánh ngã Hùng.

- Cả lớp hoan hô Oanh, Hùng được bài học nhớ đời.

3. Kết bài:

* Cảm nghĩ của em:

- Rất thích bạn Oanh.

- Tự tin khi có Oanh bên cạnh.

II. BÀI LÀM

Nếu có ai hỏi rằng bạn thân thiết nhất của tôi là người nào thì tôi sẽ trả lời ngay đó là Oanh, cô bạn có đôi mắt đen, mặt trái xoan, mái tóc dài đến thắt lưng và vóc dáng mảnh mai. Chắc các bạn ngạc nhiên khi tôi giới thiệu về cô bạn thân của mình với một tình cảm trìu mến như vậy. Bởi vì nghĩ đến Oanh, tôi lại nhớ câu chuyện khá thú vị xảy ra cách đây chưa lâu.

Lớp 5B có bạn Hùng thân hình to lớn, dềnh dàng nên các bạn đặt cho biệt danh là “Hùng béo”. Tính nết cậu ta hung hăng, hiếu thắng. Cậy mình có sức khoẻ vô địch nên “Hùng béo” nghênh ngang lắm, thích gì làm nấy. Lúc véo tai bạn này, lúc đá đít bạn kia, lúc giật tóc bạn nọ... Thấy không ai dám chống lại, cậu ta càng vênh váo tợn.

Sau ngày khai giảng độ hai tháng, lớp 5B nhận thêm một học sinh ở trường khác chuyển về. Đó là Oanh, bạn gái có đôi mắt rất sáng và gương mặt hiền lành. Oanh được cô giáo xếp ngồi cạnh tôi. Tôi có cảm tình với người bạn mới ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ gương mặt đến dáng dấp của bạn ấy toát lên vẻ thân thiện rất dễ mến.

Giờ ra chơi, Oanh cho tôi biết là bạn ấy từ Tuyên Quang theo bố về Hà Nội được một tuần nay. Bằng giọng dịu dàng, Oanh nhờ tôi giúp đỡ Oanh trong những ngày đầu tiên bỡ ngỡ. Tôi vui vẻ nhận lời.

Tan học, “Hùng béo” giở trò ma cũ bắt nạt ma mới, đứng trước cửa lớp giang tay chắn lối, không cho Oanh về. Mấy bạn gái lo sợ Oanh sẽ bị cậu ta ra oai phủ đầu. Đám con trai hồi hộp chờ xem phản ứng của Oanh ra sao. Oanh nhìn thẳng vào mặt “Hùng béo”, bình tĩnh nói:

- Bạn hãy tránh ra cho tôi đi!

Hùng béo trừng mắt:

- Làm gì có chuyện lạ ấy! Có giỏi thì cứ đi qua xem nào!

Mấy bạn trai thì thầm đố nhau là Oanh có dám đương đầu với “Hùng béo” hay không. Minh nói có, Tiến nói không. Tiến khẳng định Oanh bé tí thế kia mà chống lại “Hùng béo” thì có khác nào “châu chấu đá voi”.

Không khí có vẻ ngột ngạt, căng thẳng. Oanh vẫn giữ vẻ mặt bình thản và từ tốn nhắc lại lời đề nghị một lần nữa.

“Hùng béo” hung hăng khiêu khích:

- Sao? Sợ rồi hả nhóc? Sợ thì ta tha cho!

Bỗng nhiên “huỵch” một cái, Hùng béo ngã lăn ra đất. Oanh đã hạ cu cậu bằng một thế võ karate nhanh như chớp. Mọi người ồ lên kinh ngạc. Thật là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng!

Oanh cười nhẹ:

- Xin lỗi bạn, mình chẳng muốn thế đâu! Mình chỉ muốn nhắc bạn là không nên cậy khoẻ bắt nạt yếu, vậy thôi!
“Hùng béo” đỏ mặt xấu hổ. Chắc cậu ta đã được một bài học thấm thía. Chúng em đưa mắt nhìn nhau như muốn nói: “Thấy chưa? Oanh bé mà bé hạt tiêu đấy! Chớ có coi thường!”. Từ nay trở đi, chắc chắn “Hùng béo” sẽ không dám nghĩ rằng ở lớp 5B này, mình là người mạnh nhất.

Vậy là từ đó, tôi với Oanh như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Tôi rất mến Oanh và tự hào về người bạn đáng yêu ấy. Có Oanh bên cạnh, tôi thấy tự tin hơn.