I. Đọc kĩ bài:
- Đọc nhiều lần bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca, nhớ kĩ nhân vật chính và các hình ảnh, chi tiết nổi bật.
- Phát âm trôi chảy tên người nước ngoài. Giọng đọc chậm rãi, thong thả.
- Chú ý các từ ngữ khó phát âm: An-đrây-ca, buổi chiều, khó thở, rủ, hoảng hốt, khóc nấc, cứu nổi, nức nở, tự dằn vặt,...
II. Tóm tắt nội dung:
Mẹ nhờ đi mua thuốc cho ông ngoại đang ốm nặng nhưng An-đrây-ca mải chơi nên mang thuốc về chậm. Ông đã mất, sự việc ấy làm cho An-đrây-ca ân hận vô cùng. Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca thể hiện phẩm chất đáng quý: tình cảm yêu thương và ý thức trách nhiệm đối với người thân, lòng trung thực, sự nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân.
III. Gợi ý trả lời câu hỏi:
1. Khi câu chuyện xảy ra, An-đrây-ca mấy tuổi, hoàn cảnh gia đình em lúc đó thế nào?
An-đrây-ca lúc đó mới lên 9 tuổi, em sống với mẹ và ông ngoại. Ông ngoại đã 96 tuổi, đang ốm rất nặng.
2. Mẹ bảo An-đrây-ca đi mua thuốc cho ông, thái độ của An-đrây-ca thế nào?
An-đrây-ca nhanh nhẹn đi ngay.
3. An-đrây-ca đã làm gì trên đường đi mua thuốc cho ông?
An-đrây-ca được các bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Mải chơi nên cậu bé quên lời mẹ dặn. Mãi sau cậu mới nhớ ra, vội chạy đến cửa hàng mua thuốc mang về.
4. Chuyện gì xảy ra khi An-đrây-ca mang thuốc về nhà?
An-đrây-ca hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Ông đã qua đời.
5. An-đrây-ca tự dằn vặt mình như thế nào?
- An-đrây-ca oà khóc khi biết ông đã qua đời. Cậu bé cho rằng chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm nên ông mới chết.
- An-đrây-ca kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.
- Mẹ an ủi, bảo An-đrây-ca không có lỗi, nhưng cậu bé không nghĩ như vậy. Cả đêm, cậu nức nở dưới gốc cây táo do ông trồng. Mãi khi đã lớn, cậu vẫn tự dằn vặt mình.
6. Câu chuyện cho thấy An-đrây-ca là một cậu bé như thế nào?
An-đrây-ca rất yêu thương ông và không tha thứ cho mình cái tội là ông sắp chết mà mình vẫn còn mải chơi bóng nên mang thuốc về nhà muộn. / An-đrây-ca trung thực và nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân...
IV. Thực hành - Luyện tập:
Kể lại bài Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca theo lời của cậu bé.
* Tham khảo cách kể dưới đây:
Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại. Ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm!...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì rà ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: "Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết”. Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.